Nhìn các nước theo Nho giáo xung quanh tiến bộ vượt bậc mà chỉ sót lại Việt nam ta. Nguyên nhân là sao vậy? Sâu xa mà nói là ta dùng người có tư duy ngắn hạn mà quyết định, thực hiện những việc dài hạn, mặc dù những con người này đều được đào tạo Đại học trong ngoài nước. Họ, những nhà Lãnh đạo chỉ được bổ nhiệm theo nhiệm kỳ mà không được chọn đời theo đuổi mục tiêu và ước vọng, mọi ước mơ, hoài bão đều bị cơ chế bẻ gẫy dễ dàng do mục tiêu chính của họ là phải giữ vững được vị trí mà không cần giữ được nhân cách hoặc hiệu quả, kết quả công việc. Xưa kia vị trí nước ta rất cao trong khu vực và quốc tế, sản phẩm cạnh tranh được trên thương trường, Lãnh đạo có chất lượng cao vì tầm tư duy của họ là đạt Đạo và hành Đạo. Mục tiêu của họ rất cao cả và được theo đuổi suốt đời, không những thế mà còn được truyền sang các thế hệ sau để tiếp nối chí hướng. Do vậy, mọi thứ, mọi việc đều được nghiên cứu rất sâu sắc, đạt tới độ Đạo, có nghĩa là như nhiên (như qui luật của tự nhiên). Ta từ khi theo cơ chế bao cấp hàng hóa phân phối, không có hàng hóa tinh để xuất khẩu, cạnh tranh nên con người của ta rất yếu năng lực cạnh tranh, ra tới ngoại là sợ ngay, bị nạt ngay, còn trong nước thì không có bất cứ một hệ thống, tiêu chuẩn nào để tuân theo, dẫn dắt. Xưa các cụ chỉ cần dùng mỗi một chữ Đạo để dẫn dắt được tất cả mọi việc lớn nhỏ trong Đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét