Sự vô cảm đẩy tình nghĩa trở về dĩ vãng
Sau khi tốt nghiệp một số trường đại học trong nước tôi may mắn được tu nghiệp và làm việc tại vài hãng lớn hàng đầu thế giới gần 10 năm. Để rồi hơn một năm qua tôi lại ra đi sau gần 10 năm nhiệt huyết với các công trình Trọng điểm của Hà nội – Nơi đáng nhẽ là lý tưởng nhất của lớp lớp thanh niên, cửa sổ mở ra thế giới nằm giữa Thủ đô. Ra đi mà lòng khôn nguôi về Hà nội. Tuy nhiên, khi ra ngoài vào công ty tư nhân làm cũng thấy có đôi chút khác hơn so với khi làm trong Nhà nước, đó là tâm sự tôi muốn giãi bày.
Tư nhân Việt chẳng khác gì tư bản nước ngoài, họ làm việc quần quật, chăm chỉ suốt ngày, từ sớm tới tối mịt, hăng say và nhiệt tình. Thật đáng mừng. Đặc biệt nhất là trong công ty tư nhân Việt không có tranh giành quyền lực, vị trí, biếu quà cáp các sếp và thất thoát, lãng phí. Thật là quí. Thậm chí có rất nhiều người kể cả các sếp rất tích cực học thêm các khóa để nâng cao nhận thức đóng góp cho sự phát triển của công ty sau cả ngày làm việc mệt mỏi.
Nhìn lại chỗ cũ, nơi tiếp xúc và quản lý các nguồn vốn ODA Nhật, các nhà thầu, tư vấn Nhật, nơi có hàng trăm cán bộ, kỹ sư mà rời rạc, rệu rã, không có sinh khí. Lớp lớp cán bộ buồn chán ra đi mà không thể nào bổ sung được sự hẫng hụt đó. Họ được tạo mọi điều kiện từ nơi làm việc, các Dự án Trọng điểm của Thủ đô và phong cách làm việc quốc tế chuyên nghiệp.
Tại sao lại có hai thái cực như vậy trong cùng một môi trường trong nước, nó không ở đâu xa ngay tại Hà nội? Đó là câu hỏi rất day dứt trong tôi.Tại sao vẫn con người đó khi làm trong Nhà nước với những điều kiện tốt nhất vẫn chán nản, mệt mỏi mà khi sang tư nhân Việt lại năng động sáng tạo đầy sức sống? Tôi cho rằng sự khác biệt đó vì chính do các sếp trong các công ty tư nhân Việt tạo ra. Họ chăm chỉ, tích cực, tôn trọng người lao động, phải chịu trách nhiệm với xã hội cho sự tồn vong sản phẩm của họ, uy tín, tài sản của họ. Do đó họ tạo ra được niềm tin, tấm gương cho cán bộ, công nhân làm theo. Các sếp trong nước thì ngược lại hoàn toàn nên không ai tin, theo. Đặc biệt các sếp trong nước sẵn sàng bỏ mặc tất cả lợi ích chung của anh em cơ quan, lợi ích Nhà nước mà chỉ bo bo lo bảo toàn vị trí chính trị của mình, quyền lợi cá nhân mình. Thực sự ra Nhà nước hay Tư nhân, ai đóng góp ích lợi nhiều nhất cho xã hội thì bên đó là yêu nước nhất, nhân bản nhất. Chứ không phải anh làm cho Nhà nước có nghĩa là anh đóng góp cho xã hội nhiều hơn, anh tốt hơn.
Nhưng đó chỉ là cái dễ nhận thấy ở xã hội ta bây giờ như chỗ nào có Dự án lớn của Nhà nước thì chắc chắn chỗ đó có tham nhũng, thất thoát lớn, giảm chất lượng, chậm tiến độ và lẽ dĩ nhiên là có các sếp bị dính líu tù đầy. Chỉ vài sếp thôi mà làm cho cả Dự án chao đảo, xã hội rối ren, đất nước quằn quại. Thực ra các cán bộ thừa hành, các công nhân, người lao động không thể làm được như vậy vì họ không thể có quyền lực làm như vậy. Đúng là “con sâu bỏ rầu nồi canh”, phải xử lý triệt để ở khâu này, khâu cán bộ - CON NGƯỜI.
Nhưng còn một vấn đề lớn hơn, nghiêm trọng hơn nhiều mà không thể khỏa lấp được nhưng có lẽ ít ai để ý. Nhưng nếu để ý thì thấy ngay lập tức ở nơi nơi, lúc lúc. Đó là gì? Đó là một hệ thống trộm cắp, thất thoát từ diện nhỏ nhất tới lớn nhất. Tôi cũng không ngờ rằng nó thú vị và nghiêm trọng tới mức như vậy. Bạn hãy thử vào khu vệ sinh của bất cứ trường học, nhà trẻ, bệnh viện, cơ quan, siêu thị,….. nói chung là những khu công cộng hoặc nhà nước bạn sẽ thấy…. không có giấy đi vệ sinh và rất mất vệ sinh. Đó là những nơi do những người lao động giản đơn đảm nhận và những nơi đó chắc chắn đều có kinh phí cho các công việc này, thế mà cũng bị chặt chém, ăn hết. Họ nghĩ cũng chả là cái gì so với ông sếp ăn triệu đô, và xã hội cũng ok với họ, ăn cắp vặt để bù lại cho thiếu thốn lương lậu phụ giúp kinh tế bản thân, gia đình. Lại tiếp tục nhìn rộng hơn các công trình, Dự án nào có thấy bóng dáng kỹ sư, cán bộ đâu, chỉ có công nhân, máy móc làm việc chăm chỉ suốt ngày nhưng không có chỉ đạo, hướng dẫn kỹ thuật tỉ mỉ để đưa được chất xám – chất lượng – vào sản phẩm. Do đó, chất lượng xuống cấp nhanh, an toàn lao động bị bỏ ngỏ, chậm tiến độ và tón kém là dĩ nhiên. Thế các cán bộ kỹ thuật họ đi đâu? Họ ngồi trong phòng đọc tài liệu, uống nước tránh nắng mưa, và nghĩ về phần trăm các sếp đã chia trát trước khi ký hợp đồng, về khoản nào còn sót lại để xoay sở, chèn ép, chặt chém chứ hơi đâu mà nghĩ về chất lượng với sản phẩm. Bạn có thể tới ngay các công trình, Dự án quanh bạn để quan sát, chiêm nghiệm về điều này: “Ở TA không có chất xám đưa vào sản phẩm, công trình hay không có cán bộ kỹ thuật giám sát suốt trong quá trình lao động tạo ra sản phẩm, công trình”. Hãy chú ý, các công trình, Dự án do người Nhật bản, Hàn quốc, Trung quốc quản lý thì có khác: “Có chất xám đưa vào sản phẩm, công trình hay có cán bộ kỹ thuật giám sát suốt 24h/24h trong quá trình lao động tạo ra sản phẩm, công trình”. Sản phẩm không có chất xám thì làm sao có chất lượng và làm sao có thể gọi là SẢN PHẨM. Rồi thì xã hội ai cũng thấy đó là bình thường, tất nhiên, đây cũng là một tổn thất lớn cho đội ngũ cán bộ, kỹ sư về sự trộm cắp thời gian, trộm cắp lao động tư duy để mưu cầu cho nhu cầu kinh tế bản thân, gia đình.
Nhà tôi có xây dựng lại nhà cửa và thuê thợ dưới quê lên, cũng không phải thuê giám sát, thiết kế vì gia đình tôi có tí nghề. Tốc độ họ làm rất nhanh và chất lượng tốt, là do không có cán bộ nào hoạnh họe, ăn chặn mà chỉ có sự chỉ bảo, giúp đỡ. Họ làm quần quật suốt ngày, trật tự, tổ chức và yêu quí bảo ban lẫm nhau. Nhìn ra các Dự án, vẫn những người lao động như vậy, nhưng họ đều bị các cán bộ Nhà thầu, Tư vấn, Chủ đầu tư gây khó dễ, cản trở hoặc thông đồng để kiếm tiền giảm chất lượng, tăng giá thành công trình, sản phẩm. Số này tuy ít nhưng cũng là nguyên nhân chính để gây chậm trễ và thất thoát. Vì vậy, có thể nói người lao động của ta không có tội và có công rất lớn nhưng vì không có chất xám làm ánh sáng soi đường nên sản phẩm của họ còn nhiều hạn chế. Ở các công trình mà tôi phụ trách rất đúng tiến độ, tuy nhiên nhìn xung quanh thì thấy rất hiếm hoặc không có công trình nào được như vậy mặc dù người lao động nào cũng chăm chỉ và đầu tắt mặt tối. Hóa ra họ bị cản trở bởi chính những người cán bộ, kỹ thuật, giám sát giữa chủ đầu tư, tư vấn, nhà thầu đang dằn mặt nhau, cản trở lẫn, thông đồng với để cùng rút tiền chia nhau. Đó lại chính là cốt lõi của chậm dự án, kém chất lượng và tham nhũng tha hóa và cũng là điều xã hội ta đang cảm thấy nó là bình thường.
Nhà nước đầu tư cho giáo dục khổng lồ, nhưng giáo viên vẫn phải làm thêm, dạy thêm, kiếm thêm để phụ giúp cuộc sống thì tâm trí đâu để truyền thụ hết tinh hoa cho thế hệ sau. Học sinh 12 năm học, học 2 ca 8 giờ - 9 giờ một ngày (hơn cả người lao động ) thì lấy đâu ra sức lực để tiếp thu, hay có được tương lai tốt đẹp sau này. Ở các trường quốc tế tại Việt nam họ cũng chỉ dạy từ 9h sáng tới 3 giờ chiều nên sức lực thầy trò đều sung mãn. Cơ sở vật chất ta kém mà giữa giờ nghỉ ăn ngủ trưa lại không đảm bảo thì kiếm đâu ra sức khỏe để học tốt, dạy tốt. Thử hỏi tại sao chúng ta lại tự để cho con cháu chúng ta khổ sở tới vậy?
Xã hội ta đã thừa nhận tất cả các hoạt động trộm cắp trên trong hệ thống nên mọi qui trình tạo ra sản phẩm đều bị cắt xén, rút bỏ, không một sản phẩm nào của ta có thể có thương hiệu trên trường quốc tế. Thế rồi không ai tin ai, tất cả đều nghi ngờ lẫn nhau, nghi ai ai cũng là tham nhũng, trộm cắp, dẫn tới cả xã hội vô cảm đẩy tình nghĩa trở về dĩ vãng.
Vậy nên, phải khẩn thiết cải tạo, sửa chữa căn bệnh trầm kha này, không thể trông chờ từ nước ngoài, bên ngoài mà tự dân ta phải sửa cho dân ta thì mới mong lành bệnh được. Thuốc chỉ hỗ trợ, còn cơ thể ta phải tự hấp thụ và tự điều chỉnh. Muốn khỏe mạnh còn phải thể dục thể thao, tu dưỡng đạo đức, nâng cao tinh thần, trí tuệ, tâm tính chứ mới khỏi bệnh thì vẫn chỉ là người yếu.
Nhìn thấy cả nước đều có tính biển thủ tại mọi nơi, mọi lúc, mọi vị trí, mọi ngành nghề về thời gian, vật chất, danh dự, lương tâm trách nhiệm, …Nhưng tất cả vẫn còn lương tâm, thể diện vì ai cũng không dám phô trương công việc biển thủ của mình mà biết giành tới một thời điểm thích hợp mới tung ra đầu tư, mua sắm để tránh con mắt thiên hạ. Tính biển thủ đó tồn tại mãi trong mỗi con người mà không thể sửa được, thậm chí khi họ đã có vị trí rất cao, rất giàu có (hơn cả nhà tư bản). Là vì cả hệ thống đều như vậy, ai ai cũng như vậy, vậy không ai dừng cả. Lại là bởi họ, không ai có thể tạo ra được một sản phẩm nào có thương hiệu cạnh tranh toàn cầu. Do vậy nhu cầu mua sắm hàng ngoại là thiết yếu, sở thích, vì hàng hóa đó do lao động thực sự làm ra nên đẹp, tốt, bền và rất đắt. Cái gì thiếu thì người ta tìm tới. Họ luôn thiếu tiền để mua sản phẩm tốt, sản phẩm ngoại như ô tô, điện thoại, quần áo, giầy dép, vải vóc, rượu bia, y tế, giáo dục, ngoại ngữ, … Nhu cầu của cả nước đều đã là như vậy. Luật cung cầu là ta không có hàng hóa có thương hiệu nên ta khao khát hàng hóa ngoại dù đắt đỏ tới đâu.
Để cắt cơn bệnh này có lẽ cả nước phải xắn tay để tập trung tạo ra được 1 sản phẩm cạnh tranh có thương hiệu toàn cầu song song với những sản phẩm ta đang chế tạo để tồn tại. Nhưng trên thực tế đội ngũ cán bộ tri thức của ta (lao động tri thức) chưa có chân trên thị trường quốc tế, thay vào đó ta chỉ có lao động giản đơn và lao động nghề là chủ đạo trong mấy chục năm qua. Điều này cho thấy đội ngũ lao động tri thức của ta còn phải vất vả nỗ lực nhiều năm để có khả năng tạo ra sản phẩm có thương hiệu cạnh tranh toàn cầu, hay phải có quá trình học tập, lao động nghiêm túc thực sự để tạo ra chúng. Hệ thống sản phẩm trên thế giới sau 100 năm đã đi vào hoàn thiện và ổn định vững chắc, chúng ta len vào không dễ dàng gì. Mỹ có các sản phẩm trí tuệ phần mềm, hàng không; Nhật có sản phẩm ô tô, điện tử; Trung quốc có sản phẩm gia dụng, đồ chơi; Nga có dầu mỏ, vũ khí; Trung đông có dầu hỏa; Úc có nhiệt điện, khai thác mỏ; Đông Nam Á có lắp ráp thuê cho Mỹ, Nhật…. Vậy ta sẽ làm gì đây? Khó quá. Họ có hệ thống và kinh nghiệm hết rồi, có lẽ ta chỉ còn cách làm nhân công cho họ mà thôi, nhưng sẽ phải là những nhân công cao cấp như Singapo. Có nghĩa là lao động ta được rèn luyện kỹ càng, đầy đủ trong một môi trường lành mạnh từ bé tới trưởng thành về văn hóa Việt, tiếng Anh, chuyên môn, sức khỏe, kinh nghiệm, đạo đức đạt ở tầm quốc tế. Nhu cầu của thế giới là vô biên nên dù dân số ta đông cũng không đủ để đáp ứng được nhu cầu đó. Vì do lúc ta chiến tranh loạn lạc hơn 100 năm giành độc lập thì thế giới đã hình thành hệ thống thị trường sản phẩm vững chắc, nên ta không thể đủ thì giờ theo kịp họ. Tuy nhiên, sự chăm chỉ, cần cù, sáng tạo, bất khuất là tính cách của người Việt thì đã có từ ngàn đời, đó chính là sức mạnh tiềm ẩn trong mỗi con người Việt nam. Đây là cái có lẽ là điều may mắn duy nhất để ta có khả năng bắt kịp họ sau một vài thập kỷ khi ta cùng làm việc với thế giới để biết họ và học, làm theo họ.
Cái xấu sẽ bị đào thải. Cả dân tộc ta là một dân tộc kiên cường bất khuất, ham học hỏi, học rất giỏi, rất sáng tạo trong suốt chiều dài lịch sử thì nhất định một vài cái xấu, một vài con người xấu sẽ phải cải hóa để mở đường cho dân tộc ta tiến lên thắng lợi./.
Sau khi tốt nghiệp một số trường đại học trong nước tôi may mắn được tu nghiệp và làm việc tại vài hãng lớn hàng đầu thế giới gần 10 năm. Để rồi hơn một năm qua tôi lại ra đi sau gần 10 năm nhiệt huyết với các công trình Trọng điểm của Hà nội – Nơi đáng nhẽ là lý tưởng nhất của lớp lớp thanh niên, cửa sổ mở ra thế giới nằm giữa Thủ đô. Ra đi mà lòng khôn nguôi về Hà nội. Tuy nhiên, khi ra ngoài vào công ty tư nhân làm cũng thấy có đôi chút khác hơn so với khi làm trong Nhà nước, đó là tâm sự tôi muốn giãi bày.
Tư nhân Việt chẳng khác gì tư bản nước ngoài, họ làm việc quần quật, chăm chỉ suốt ngày, từ sớm tới tối mịt, hăng say và nhiệt tình. Thật đáng mừng. Đặc biệt nhất là trong công ty tư nhân Việt không có tranh giành quyền lực, vị trí, biếu quà cáp các sếp và thất thoát, lãng phí. Thật là quí. Thậm chí có rất nhiều người kể cả các sếp rất tích cực học thêm các khóa để nâng cao nhận thức đóng góp cho sự phát triển của công ty sau cả ngày làm việc mệt mỏi.
Nhìn lại chỗ cũ, nơi tiếp xúc và quản lý các nguồn vốn ODA Nhật, các nhà thầu, tư vấn Nhật, nơi có hàng trăm cán bộ, kỹ sư mà rời rạc, rệu rã, không có sinh khí. Lớp lớp cán bộ buồn chán ra đi mà không thể nào bổ sung được sự hẫng hụt đó. Họ được tạo mọi điều kiện từ nơi làm việc, các Dự án Trọng điểm của Thủ đô và phong cách làm việc quốc tế chuyên nghiệp.
Tại sao lại có hai thái cực như vậy trong cùng một môi trường trong nước, nó không ở đâu xa ngay tại Hà nội? Đó là câu hỏi rất day dứt trong tôi.Tại sao vẫn con người đó khi làm trong Nhà nước với những điều kiện tốt nhất vẫn chán nản, mệt mỏi mà khi sang tư nhân Việt lại năng động sáng tạo đầy sức sống? Tôi cho rằng sự khác biệt đó vì chính do các sếp trong các công ty tư nhân Việt tạo ra. Họ chăm chỉ, tích cực, tôn trọng người lao động, phải chịu trách nhiệm với xã hội cho sự tồn vong sản phẩm của họ, uy tín, tài sản của họ. Do đó họ tạo ra được niềm tin, tấm gương cho cán bộ, công nhân làm theo. Các sếp trong nước thì ngược lại hoàn toàn nên không ai tin, theo. Đặc biệt các sếp trong nước sẵn sàng bỏ mặc tất cả lợi ích chung của anh em cơ quan, lợi ích Nhà nước mà chỉ bo bo lo bảo toàn vị trí chính trị của mình, quyền lợi cá nhân mình. Thực sự ra Nhà nước hay Tư nhân, ai đóng góp ích lợi nhiều nhất cho xã hội thì bên đó là yêu nước nhất, nhân bản nhất. Chứ không phải anh làm cho Nhà nước có nghĩa là anh đóng góp cho xã hội nhiều hơn, anh tốt hơn.
Nhưng đó chỉ là cái dễ nhận thấy ở xã hội ta bây giờ như chỗ nào có Dự án lớn của Nhà nước thì chắc chắn chỗ đó có tham nhũng, thất thoát lớn, giảm chất lượng, chậm tiến độ và lẽ dĩ nhiên là có các sếp bị dính líu tù đầy. Chỉ vài sếp thôi mà làm cho cả Dự án chao đảo, xã hội rối ren, đất nước quằn quại. Thực ra các cán bộ thừa hành, các công nhân, người lao động không thể làm được như vậy vì họ không thể có quyền lực làm như vậy. Đúng là “con sâu bỏ rầu nồi canh”, phải xử lý triệt để ở khâu này, khâu cán bộ - CON NGƯỜI.
Nhưng còn một vấn đề lớn hơn, nghiêm trọng hơn nhiều mà không thể khỏa lấp được nhưng có lẽ ít ai để ý. Nhưng nếu để ý thì thấy ngay lập tức ở nơi nơi, lúc lúc. Đó là gì? Đó là một hệ thống trộm cắp, thất thoát từ diện nhỏ nhất tới lớn nhất. Tôi cũng không ngờ rằng nó thú vị và nghiêm trọng tới mức như vậy. Bạn hãy thử vào khu vệ sinh của bất cứ trường học, nhà trẻ, bệnh viện, cơ quan, siêu thị,….. nói chung là những khu công cộng hoặc nhà nước bạn sẽ thấy…. không có giấy đi vệ sinh và rất mất vệ sinh. Đó là những nơi do những người lao động giản đơn đảm nhận và những nơi đó chắc chắn đều có kinh phí cho các công việc này, thế mà cũng bị chặt chém, ăn hết. Họ nghĩ cũng chả là cái gì so với ông sếp ăn triệu đô, và xã hội cũng ok với họ, ăn cắp vặt để bù lại cho thiếu thốn lương lậu phụ giúp kinh tế bản thân, gia đình. Lại tiếp tục nhìn rộng hơn các công trình, Dự án nào có thấy bóng dáng kỹ sư, cán bộ đâu, chỉ có công nhân, máy móc làm việc chăm chỉ suốt ngày nhưng không có chỉ đạo, hướng dẫn kỹ thuật tỉ mỉ để đưa được chất xám – chất lượng – vào sản phẩm. Do đó, chất lượng xuống cấp nhanh, an toàn lao động bị bỏ ngỏ, chậm tiến độ và tón kém là dĩ nhiên. Thế các cán bộ kỹ thuật họ đi đâu? Họ ngồi trong phòng đọc tài liệu, uống nước tránh nắng mưa, và nghĩ về phần trăm các sếp đã chia trát trước khi ký hợp đồng, về khoản nào còn sót lại để xoay sở, chèn ép, chặt chém chứ hơi đâu mà nghĩ về chất lượng với sản phẩm. Bạn có thể tới ngay các công trình, Dự án quanh bạn để quan sát, chiêm nghiệm về điều này: “Ở TA không có chất xám đưa vào sản phẩm, công trình hay không có cán bộ kỹ thuật giám sát suốt trong quá trình lao động tạo ra sản phẩm, công trình”. Hãy chú ý, các công trình, Dự án do người Nhật bản, Hàn quốc, Trung quốc quản lý thì có khác: “Có chất xám đưa vào sản phẩm, công trình hay có cán bộ kỹ thuật giám sát suốt 24h/24h trong quá trình lao động tạo ra sản phẩm, công trình”. Sản phẩm không có chất xám thì làm sao có chất lượng và làm sao có thể gọi là SẢN PHẨM. Rồi thì xã hội ai cũng thấy đó là bình thường, tất nhiên, đây cũng là một tổn thất lớn cho đội ngũ cán bộ, kỹ sư về sự trộm cắp thời gian, trộm cắp lao động tư duy để mưu cầu cho nhu cầu kinh tế bản thân, gia đình.
Nhà tôi có xây dựng lại nhà cửa và thuê thợ dưới quê lên, cũng không phải thuê giám sát, thiết kế vì gia đình tôi có tí nghề. Tốc độ họ làm rất nhanh và chất lượng tốt, là do không có cán bộ nào hoạnh họe, ăn chặn mà chỉ có sự chỉ bảo, giúp đỡ. Họ làm quần quật suốt ngày, trật tự, tổ chức và yêu quí bảo ban lẫm nhau. Nhìn ra các Dự án, vẫn những người lao động như vậy, nhưng họ đều bị các cán bộ Nhà thầu, Tư vấn, Chủ đầu tư gây khó dễ, cản trở hoặc thông đồng để kiếm tiền giảm chất lượng, tăng giá thành công trình, sản phẩm. Số này tuy ít nhưng cũng là nguyên nhân chính để gây chậm trễ và thất thoát. Vì vậy, có thể nói người lao động của ta không có tội và có công rất lớn nhưng vì không có chất xám làm ánh sáng soi đường nên sản phẩm của họ còn nhiều hạn chế. Ở các công trình mà tôi phụ trách rất đúng tiến độ, tuy nhiên nhìn xung quanh thì thấy rất hiếm hoặc không có công trình nào được như vậy mặc dù người lao động nào cũng chăm chỉ và đầu tắt mặt tối. Hóa ra họ bị cản trở bởi chính những người cán bộ, kỹ thuật, giám sát giữa chủ đầu tư, tư vấn, nhà thầu đang dằn mặt nhau, cản trở lẫn, thông đồng với để cùng rút tiền chia nhau. Đó lại chính là cốt lõi của chậm dự án, kém chất lượng và tham nhũng tha hóa và cũng là điều xã hội ta đang cảm thấy nó là bình thường.
Nhà nước đầu tư cho giáo dục khổng lồ, nhưng giáo viên vẫn phải làm thêm, dạy thêm, kiếm thêm để phụ giúp cuộc sống thì tâm trí đâu để truyền thụ hết tinh hoa cho thế hệ sau. Học sinh 12 năm học, học 2 ca 8 giờ - 9 giờ một ngày (hơn cả người lao động ) thì lấy đâu ra sức lực để tiếp thu, hay có được tương lai tốt đẹp sau này. Ở các trường quốc tế tại Việt nam họ cũng chỉ dạy từ 9h sáng tới 3 giờ chiều nên sức lực thầy trò đều sung mãn. Cơ sở vật chất ta kém mà giữa giờ nghỉ ăn ngủ trưa lại không đảm bảo thì kiếm đâu ra sức khỏe để học tốt, dạy tốt. Thử hỏi tại sao chúng ta lại tự để cho con cháu chúng ta khổ sở tới vậy?
Xã hội ta đã thừa nhận tất cả các hoạt động trộm cắp trên trong hệ thống nên mọi qui trình tạo ra sản phẩm đều bị cắt xén, rút bỏ, không một sản phẩm nào của ta có thể có thương hiệu trên trường quốc tế. Thế rồi không ai tin ai, tất cả đều nghi ngờ lẫn nhau, nghi ai ai cũng là tham nhũng, trộm cắp, dẫn tới cả xã hội vô cảm đẩy tình nghĩa trở về dĩ vãng.
Vậy nên, phải khẩn thiết cải tạo, sửa chữa căn bệnh trầm kha này, không thể trông chờ từ nước ngoài, bên ngoài mà tự dân ta phải sửa cho dân ta thì mới mong lành bệnh được. Thuốc chỉ hỗ trợ, còn cơ thể ta phải tự hấp thụ và tự điều chỉnh. Muốn khỏe mạnh còn phải thể dục thể thao, tu dưỡng đạo đức, nâng cao tinh thần, trí tuệ, tâm tính chứ mới khỏi bệnh thì vẫn chỉ là người yếu.
Nhìn thấy cả nước đều có tính biển thủ tại mọi nơi, mọi lúc, mọi vị trí, mọi ngành nghề về thời gian, vật chất, danh dự, lương tâm trách nhiệm, …Nhưng tất cả vẫn còn lương tâm, thể diện vì ai cũng không dám phô trương công việc biển thủ của mình mà biết giành tới một thời điểm thích hợp mới tung ra đầu tư, mua sắm để tránh con mắt thiên hạ. Tính biển thủ đó tồn tại mãi trong mỗi con người mà không thể sửa được, thậm chí khi họ đã có vị trí rất cao, rất giàu có (hơn cả nhà tư bản). Là vì cả hệ thống đều như vậy, ai ai cũng như vậy, vậy không ai dừng cả. Lại là bởi họ, không ai có thể tạo ra được một sản phẩm nào có thương hiệu cạnh tranh toàn cầu. Do vậy nhu cầu mua sắm hàng ngoại là thiết yếu, sở thích, vì hàng hóa đó do lao động thực sự làm ra nên đẹp, tốt, bền và rất đắt. Cái gì thiếu thì người ta tìm tới. Họ luôn thiếu tiền để mua sản phẩm tốt, sản phẩm ngoại như ô tô, điện thoại, quần áo, giầy dép, vải vóc, rượu bia, y tế, giáo dục, ngoại ngữ, … Nhu cầu của cả nước đều đã là như vậy. Luật cung cầu là ta không có hàng hóa có thương hiệu nên ta khao khát hàng hóa ngoại dù đắt đỏ tới đâu.
Để cắt cơn bệnh này có lẽ cả nước phải xắn tay để tập trung tạo ra được 1 sản phẩm cạnh tranh có thương hiệu toàn cầu song song với những sản phẩm ta đang chế tạo để tồn tại. Nhưng trên thực tế đội ngũ cán bộ tri thức của ta (lao động tri thức) chưa có chân trên thị trường quốc tế, thay vào đó ta chỉ có lao động giản đơn và lao động nghề là chủ đạo trong mấy chục năm qua. Điều này cho thấy đội ngũ lao động tri thức của ta còn phải vất vả nỗ lực nhiều năm để có khả năng tạo ra sản phẩm có thương hiệu cạnh tranh toàn cầu, hay phải có quá trình học tập, lao động nghiêm túc thực sự để tạo ra chúng. Hệ thống sản phẩm trên thế giới sau 100 năm đã đi vào hoàn thiện và ổn định vững chắc, chúng ta len vào không dễ dàng gì. Mỹ có các sản phẩm trí tuệ phần mềm, hàng không; Nhật có sản phẩm ô tô, điện tử; Trung quốc có sản phẩm gia dụng, đồ chơi; Nga có dầu mỏ, vũ khí; Trung đông có dầu hỏa; Úc có nhiệt điện, khai thác mỏ; Đông Nam Á có lắp ráp thuê cho Mỹ, Nhật…. Vậy ta sẽ làm gì đây? Khó quá. Họ có hệ thống và kinh nghiệm hết rồi, có lẽ ta chỉ còn cách làm nhân công cho họ mà thôi, nhưng sẽ phải là những nhân công cao cấp như Singapo. Có nghĩa là lao động ta được rèn luyện kỹ càng, đầy đủ trong một môi trường lành mạnh từ bé tới trưởng thành về văn hóa Việt, tiếng Anh, chuyên môn, sức khỏe, kinh nghiệm, đạo đức đạt ở tầm quốc tế. Nhu cầu của thế giới là vô biên nên dù dân số ta đông cũng không đủ để đáp ứng được nhu cầu đó. Vì do lúc ta chiến tranh loạn lạc hơn 100 năm giành độc lập thì thế giới đã hình thành hệ thống thị trường sản phẩm vững chắc, nên ta không thể đủ thì giờ theo kịp họ. Tuy nhiên, sự chăm chỉ, cần cù, sáng tạo, bất khuất là tính cách của người Việt thì đã có từ ngàn đời, đó chính là sức mạnh tiềm ẩn trong mỗi con người Việt nam. Đây là cái có lẽ là điều may mắn duy nhất để ta có khả năng bắt kịp họ sau một vài thập kỷ khi ta cùng làm việc với thế giới để biết họ và học, làm theo họ.
Cái xấu sẽ bị đào thải. Cả dân tộc ta là một dân tộc kiên cường bất khuất, ham học hỏi, học rất giỏi, rất sáng tạo trong suốt chiều dài lịch sử thì nhất định một vài cái xấu, một vài con người xấu sẽ phải cải hóa để mở đường cho dân tộc ta tiến lên thắng lợi./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét