Binh pháp nói:
" Lương có thể đói,
Quân có thể chết,
Nhưng không được để mất niềm tin.
Vì mất niềm tin là mất hết."
Hôm qua, anh Hà cùng phòng đã gần 60 tuổi và có thời gian trai trẻ tu nghiệp ở nước ngoài về nói tại sao dân Việt bất cứ ai đều biết hết thói xấu của mình và hệ thống lãnh đạo mà không ai có thể sửa sai được trong suốt một thời gian dài? Lúc đó định giải thích từ cơ chế, con người, lịch sử, xã hội, v.v... và v.v... Nhưng điều đó lại được lý giải một cách nhanh chóng lúc sáng nay đi làm qua ngã tư phố Chu Văn An cắt Trần Phú, khi mà cảnh sát giao thông đang điều hành thay cho đèn tín hiệu xanh đỏ. Nhân dân tham gia giao thông phía Chu Văn An đã bỏ qua CSGT mà lấn 1/2 lòng đường vì tín hiệu xanh cho phép qua, nhưng CSGT vẫn đang điều hành luồng phía Trần Phú lưu thông mặc dù đèn đỏ. Lúc đó có 2 CSGT và luật, ngay cả ý thức của mỗi người thì đều phải tôn trọng con người, đặc biệt là CSGT điều hành, chứ không phải đèn tín hiệu GT vào thời điểm này. Một số người còn sốt ruột chửi nhỏ CSGT.
Qua sự việc này ta có thể rút ra một số vấn đề:
1. Nhân dân không còn tin ở con người.
2. Nhân dân không còn tin ở người điều hành giao thông - CSGT.
3. Nhân dân chỉ tin ở đèn xanh đèn đỏ, đó là những điều bên ngoài con người.
4. Và đó là mấu chốt chợt nhận ra rằng xã hội đã mất niềm tin ở con người.
5. Mất niềm tin là mất hết.
Suốt nhiều năm dân không có mốc chuẩn để noi theo nữa, họ và cả xã hội đi tìm mốc chuẩn. Lãnh đạo, Chính phủ cũng không biết mốc chuẩn là gì, tìm ở đâu, xây dựng như thế nào và quan trọng nhất là Lãnh đạo cũng không còn là mốc chuẩn nữa. Xã hội 80 triệu dân ví như nhiều đoàn tàu đi đến đích mà có quá nhiều ngọn đèn leo lét, phập phù ở mọi phía, chứ không có một ngọn hải đăng sáng chói, vĩ đại soi rọi con đường đi cho tất cả cùng tới đích. Mà phía trước còn nhiều đá ngầm, sóng dữ, nước xoáy, biết bao gian nan thử thách, mà không chèo, không bơi thì xuồng chìm, thuyền chìm, mà bơi mãi, bơi mãi hết năm này, qua năm khác mà vẫn chưa thấy bến bờ thì làm gì còn sức, làm giì còn tinh thần, nghị lực và chất liệu sống. Trông khuôn mặt ai cũng lo âu, vội vàng vì không biết ngày mai. So thời kháng chiến thì tinh thần mạnh mẽ, khí thế lộ ra mặt. Đúng là Việt nam sống bằng tinh thần, chứ vật chất không quyết định được tinh thần ở Việt nam.
Thế là từng con thuyền, từng gia đình buộc phải tự lo cho mình, từng người phải tự lo cho mình, xã hội bị phân chia ra từng mẩu rất vụn không thể tạo ra một xã hội mạnh mẽ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét