Chiều tối qua đi hái cải dại cho con ở ven sông Hồng mà choáng ngợp trước trăng và dàn đèn cẩu tháp của các nhà thầu Nhật xây dựng cầu Nhật tân. Về nhà cứ bị ám ảnh mãi cái khí thế hừng hực của một công trường lớn hàng đầu đất nước, với hàng trăm triệu đô la Mỹ đầu tư xây dựng mà không được xã hội, nhân dân thành phố Hà nội & cả nước quan tâm. Ôi, đã trải qua bao dự án ODA như Nhiệt điện Phả Lại II, Phát triển hạ tầng đô thị Hà nội mà thấy buồn day dứt. Con người, kỹ thuật, quản lý của Việt nam sau khi học tập, lao động từ thế giới văn minh không thể hội tụ được, tản mát hết, luôn luôn phải bắt đầu lại từ đầu. Thử hỏi thế thì làm gì có tích lũy, có phát triển bền vững được. Xã hội Việt nam tất cả bây giờ là bất động sản, ô tô, địa vị, đó là những cái mẽ ngoài tơ tướp, còn cốt lõi bên trong thì chẳng có gì, dẹo dọ, èo uột. Nguy hiểm nhất đó lại là mẫu hình của toàn xã hội từ cao tới thấp. Tối định rủ cả nhà ra xem cầu Nhật Tân thi công mà mệt quá, mở internet tra cứu về nó thì chỉ thấy lèo tèo vài bức ảnh nhỏ về giải phóng mặt bằng dân xôn xao giá, mấy ông lãnh đạo Đất nước, Thành phố, Bộ chẳng mũ giầy bảo hộ và một số cán bộ ngó nghiêng chụp ảnh ăn theo, thật là mờ nhạt, tang thương.
Nhớ đường vành đai III sạch sẽ, gọn ghẽ, chất lượng mà thấy buồn cho các nhà thầu Việt mãi từ cầu THĂNG LONG tới nay chẳng lảm chủ được gì, chẳng tiến bộ là bao và cũng buồn cho mình không được tham gia những dự án lớn của Thành phố, Đất nước.
Nhớ đường vành đai III sạch sẽ, gọn ghẽ, chất lượng mà thấy buồn cho các nhà thầu Việt mãi từ cầu THĂNG LONG tới nay chẳng lảm chủ được gì, chẳng tiến bộ là bao và cũng buồn cho mình không được tham gia những dự án lớn của Thành phố, Đất nước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét