Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011

THIỀN

Việc xuất hồn là bình thường đối với bất cứ người nào đã tập về tâm linh. Vì lúc đó có cơ thể mở để giao thoa giữa bản thể và tự nhiên (vũ trụ). Tuy nhiên, việc phải chứng minh để người này người khác biết là không cần thiết, vì nếu người khác không tu tập thì có nói mãi cũng không thể hiểu được. Giống như kể cho một người khác là bia hơi Hà nội ngon lắm mà không cho người đó uống thì làm sao họ có thể cảm nhận được. Trải nghiệm chính là sự kinh qua của bản thân và sẽ nghiệm thấy cái gì. Xuất hồn, vía cũng chỉ là một số kết quả biểu hiện rằng việc tu tập của anh/chị có kết quả, còn đích tới của nó thì còn dài dài, còn đổ mồ hôi, trí lực rất nhiều, chứ không hề đơn giản chút nào. Do vậy, hày chịu khó tu tập, trao đổi về kết quả và định hướng rồi tiếp tục chăm chỉ rèn luyện không ngừng để tiến hóa.

Trong khối tâm linh có vô cùng nhiều lớp, khả năng tới đâu thì sẽ tới được đó. Đỉnh cao là xuyên qua được tất cả các lớp để biết được tận cùng của vũ trụ. Điều này đòi hỏi tâm không động hay tâm không mới đủ năng lực xuyên được hết các lớp.
Hiện tượng xuất hồn nhìn thấy xác của bản thân mình là do khi tập luyện sóng tâm linh kết tụ xung quanh cơ thể rất cao, người xưa gọi là hào quang. Đặc trưng của sóng này như sóng điện từ nhưng đặc biệt hơn là nó có khả năng tư duy như con người nhưng ở tầm kết nối toàn vũ trụ (tư duy vũ trụ). Phật giáo gọi nó là Trí Huệ (con mắt thứ ba). Vì vậy, việc nhìn thấy xác khi thiền định, xuất hồn là bình thường, chứ chưa có gì đặc biệt cả.

Như trên đã nói, thực ra trong ngoài, trên dưới là 1 thể thống nhất, nhưng được phân chia ra thành nhiều lớp để tiện cho việc quản lý và tiến hóa mà thôi. Khi tập không nên để ý tới những thứ đó sẽ làm cản trở tâm, làm gánh nặng cho tâm, ngăn cản sóng tâm linh trao đổi qua lại. Bởi vì, khi động tâm, có nghĩa là quan sát kể cả trong mơ, lúc tập thì hệ thần kinh phải đồng thời làm cả hai việc là tiếp nhận sóng tâm linh vũ trụ và suy nghĩ của chính bản thân về bất cứ vấn đề gì. Lúc này trên 1 đường dây thần kinh phải chịu tải cả trong ngoài rất dễ cháy, đứt (xưa gọi là tẩu hỏa nhập ma). Vì vậy, khi tập nên giữ tâm tuyệt đối trống không, không để ý bất cứ thứ gì trông thấy, kể cả Phật, Thánh, Ma, Qủy, núi đồi, v.v... Để tâm yên tĩnh tiếp nhận tâm linh vũ trụ qua lại tất cả các tế bào trong cơ thể.

Bây giờ mình lại trở về bình thường với mọi thứ xung quanh, không còn quan tâm gì nữa rồi, thông cảm nhé

1. Mình cũng giống bạn về cảm giác sung sướng khi bay và tiếng rít gió nếu bay nhanh, mọi trạng thái của mình đều diễn ra ngay sau khi tập, lúc ngủ.

2. Mình cũng rất chủ động bay lên xuống, thậm chí còn thử là là mặt nước. Tuy nhiên, một lúc là hết năng lượng ko thể bay được. Có những lúc mê ngủ bị rơi từ đỉnh núi xuống nên hoảng hốt và sợ liền dùng thủ pháp bay lên lại giải thoát được và hết sợ.

3. Mình thì bay theo các chiều nếu muốn và nhanh chậm cũng theo ý chứ ko niệm gì.

4. Mình bay lên cao và xa quá ra khỏi trái đất thì hơi sợ và chỉ e ko về được bản thể nên lại phải quay về ngay chứ chưa dám đi xa. Lúc ra khỏi trái đất hay bay trong trái đất thì ko có ai bám theo. Cảm giác này cũng rất giống bạn.

5. Lúc đầu mình bay chạm vật gì thì có cảm giác hơi đau và bị cản lại phải vòng, sau thì xuyên qua nhưng cũng thấy hơi nhột nhột.

6. Mình cũng tiếp xúc như bình thường, nhưng ko thể nói chuyện được với họ. Lúc đầu thì mình cũng hơi lợi dụng họ vì tưởng họ không thấy mình. Nhưng sau họ biết, họ hoặc những người trong thế giới đó tóm mình lại, nên từ đó mình không làm gì cả và họ cũng chẳng làm gì mình.

7. Về trải nghiệm 7 mình luôn tự xử lý được bằng cách vận khí khi mình tập cách đây nhiều năm, còn hiện tại nếu "ma, quỉ" nhập thì mình để nguyên cho vào hoặc đi vào trạng thái thiền là họ tự bật ra. Có một em học sinh của mình cũng tập được 1 năm và bị "ma, quỉ" nhập thì mình gặp trực tiếp để họ chuyển sang mình vì mình có công phu lâu hơn. Về phía em học sinh đó mình cũng hướng dẫn cách vận khí hay thiền lúc bị nhập nên bây giờ em ấy tự xử lý họ được rồi.

Trường hợp dương khí "tiên, phật" nhập thì đây là trạng thái đạt được thường xuyên lúc tu tập và bất kỳ lúc nào chỉ bằng 1 ý nghĩ. Đây là lực lượng hỗ trợ mình trong rất nhiều trường hợp khó khăn của cuộc sống, cũng như tăng trưởng nhận thức của bản thân.

Chúng ta, những con người chịu khó tu tập, trước hết là mở rộng nhận thức bản thân, vũ trụ, sau đó là nắm được thiên cơ giúp đỡ sự tiến hóa của muôn loài. Cuộc sống đó mới thật có ý nghĩa biết bao



Chúc các bạn chịu khó tu tập.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét