Lịch sử Việt Nam hay lịch sử quân sự 6/7/2009
Lịch sử Việt nam là lịch sử quân sự. Chiến tranh, chiến tranh liên miên, nếu xem các film tài liệu trên mạng mới thấy đau thương và kinh hoàng. Cả dân tộc đã bao lần bị tắm trong biển máu, đất nước chẳng có gì và cũng chẳng còn gì.
Các thời đại sau chiến thắng thì chia chác trên xương máu của nhân dân nên chẳng triều đại nào được bền vững. Việc phát triển ra quốc tế tới nay mới gọi là có được chút ít. Đáng lẽ thời phong kiến thay vì chia chác hưởng lạc thì phải đi ra biển lớn, hòa với thế giới để mà đi lên thì lại bo bo trong mình dải đất chữ S.
Nay cũng vậy, ai cũng cho mình là to nhất, giỏi nhất nên không biết bên ngoài thế giới họ thế nào, phát triển đến đâu nên cứ đì đì, đẹt đẹt.
Đằng nào cũng phải đối mặt với thử thách, với khó khăn sao không chuẩn bị sẵn cứ để nó tới mới làm, nên luôn luôn bị động, mệt mỏi, mất mát.
Thời phong kiến, những người lao động cực xuất sắc có học và được chọn lọc mà đất nước còn rất vất vả. Thời nay người lao động không có kiến thức cơ bản cỡ quốc tế lại thiếu kiến thức quốc tế nên chật vật hết chỗ nói.
Muốn có đẳng cấp trên thế giới thì phải có kiến thức cơ bản cỡ quốc tế và kinh nghiệm quản lý Việt nam và quốc tế thì mới có thể tồn tại được trên thế giới này. Điều này không dễ vì có người được đi học lại không có kiến thức thực tế cả trong nước và quốc tế. Có người có thực tế trong nước lại coi thường quốc tế và kiến thức. Việc phối hợp cả 3 vấn đề trên thì không dễ tí nào. Đất nước vất vả như vậy, chậm tiến trên thế giới như vậy thì cách nào để nhanh nhất bắt kịp. Thưa rằng chỉ có từng người, từng gia đình và kết hợp xã hội, đất nước để đạt tầm thế giới thì mới may có thể cả nước đạt nhanh tới đó. Vì rằng từng người đạt thì kết quả sẽ chắc và nhanh và điều đó dựa rất nhiều giáo dục gia đình , sự hỗ trợ, định hướng trong giáo dục. Thực hành, làm việc trong các công ty nước ngoài cũng không kém phần quan trọng vì họ có sẵn những điều kiện tốt nhất và kinh phí lớn nhất.
Qua thực tiễn Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc cũng đều phải dựa vào giáo dục, đào tạo để bắt kịp thế giới, và chắc chắn ta cũng phải vậy./.
Lịch sử Việt nam là lịch sử quân sự. Chiến tranh, chiến tranh liên miên, nếu xem các film tài liệu trên mạng mới thấy đau thương và kinh hoàng. Cả dân tộc đã bao lần bị tắm trong biển máu, đất nước chẳng có gì và cũng chẳng còn gì.
Các thời đại sau chiến thắng thì chia chác trên xương máu của nhân dân nên chẳng triều đại nào được bền vững. Việc phát triển ra quốc tế tới nay mới gọi là có được chút ít. Đáng lẽ thời phong kiến thay vì chia chác hưởng lạc thì phải đi ra biển lớn, hòa với thế giới để mà đi lên thì lại bo bo trong mình dải đất chữ S.
Nay cũng vậy, ai cũng cho mình là to nhất, giỏi nhất nên không biết bên ngoài thế giới họ thế nào, phát triển đến đâu nên cứ đì đì, đẹt đẹt.
Đằng nào cũng phải đối mặt với thử thách, với khó khăn sao không chuẩn bị sẵn cứ để nó tới mới làm, nên luôn luôn bị động, mệt mỏi, mất mát.
Thời phong kiến, những người lao động cực xuất sắc có học và được chọn lọc mà đất nước còn rất vất vả. Thời nay người lao động không có kiến thức cơ bản cỡ quốc tế lại thiếu kiến thức quốc tế nên chật vật hết chỗ nói.
Muốn có đẳng cấp trên thế giới thì phải có kiến thức cơ bản cỡ quốc tế và kinh nghiệm quản lý Việt nam và quốc tế thì mới có thể tồn tại được trên thế giới này. Điều này không dễ vì có người được đi học lại không có kiến thức thực tế cả trong nước và quốc tế. Có người có thực tế trong nước lại coi thường quốc tế và kiến thức. Việc phối hợp cả 3 vấn đề trên thì không dễ tí nào. Đất nước vất vả như vậy, chậm tiến trên thế giới như vậy thì cách nào để nhanh nhất bắt kịp. Thưa rằng chỉ có từng người, từng gia đình và kết hợp xã hội, đất nước để đạt tầm thế giới thì mới may có thể cả nước đạt nhanh tới đó. Vì rằng từng người đạt thì kết quả sẽ chắc và nhanh và điều đó dựa rất nhiều giáo dục gia đình , sự hỗ trợ, định hướng trong giáo dục. Thực hành, làm việc trong các công ty nước ngoài cũng không kém phần quan trọng vì họ có sẵn những điều kiện tốt nhất và kinh phí lớn nhất.
Qua thực tiễn Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc cũng đều phải dựa vào giáo dục, đào tạo để bắt kịp thế giới, và chắc chắn ta cũng phải vậy./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét